Giọng nói trong trẻo của thiếu niên mang theo sự khẩn khoản, vẻ nôn nóng, lanh lảnh như thủy tinh. Từ lúc đầu cậu chỉ là lẩm bẩm tự nói một mình, đến cuối cùng lại thành gần như hét lớn.
Giọng nói của cậu thu hút ánh mắt của bọn Đản Đản, Tiểu Li và Tiểu Kim Long. Sau đó, mấy đứa nhóc đều sợ ngây người.
Chúng thấy chỗ đan điền của Tiểu Trì bất ngờ nổi lên những luồng sáng màu xanh, mạnh mẽ chiếu thẳng lên đỉnh không gian.
Tiểu Kim Long trừng to hai mắt, đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: "Ôi trời ơi, đó là Mộc Chi Bản Nguyên."
Còn Hột Khê ở trong thành dạ dày của gấu đen vốn đã có cảm giác sức lực cơ thể mình bắt đầu suy yếu. Không chỉ là làn da, ngay cả nội tạng cô cũng dần dần thối rữa vì hít vào không khí. Đôi mắt cô cũng sắp không nhìn thấy gì nữa rồi. Năm xúc giác đều mất đi, sự sống dần bị bào mòn, ngay cả linh lực cũng bị hút sạch không còn chút gì.