Những thí sinh tìm được đường sống trong chỗ chết đều run cầm cập, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, có người vành mắt đỏ, không kìm được nói: "Hề Nguyệt, lại là Hề Nguyệt cứu chúng ta!"
Hàn Xuyến Nhi nhìn Hề Nguyệt xông lên giao đấu với con gấu đen, đột nhiên cắn răng nói: "Hề Nguyệt đã làm đủ nhiều rồi, chúng ta nhiều Kim Đan kỳ như thế này, tại sao lại để một thiếu niên Trúc Cơ kỳ cứu chúng ta chứ!" Nói xong, cô ấy bay người lên, gia nhập vào trận đấu.
Mấy thí sinh Kim Đan kỳ ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt đều bình tĩnh lại, "Chúng ta chỉ cần chống đỡ một giờ ba khắc là được cứu rồi! Nếu chỉ dựa vào một mình Hề Nguyệt không đủ kéo dài thời gian, vậy chúng ta cùng nhau xông lên."
"Đúng vậy, chúng ta tu luyện nhiều năm, chẳng lẽ lại run lẩy bẩy đứng núp sau một thiếu niên Trúc Cơ kỳ ư?"