Nó thè lưỡi màu đỏ sậm ra về phía Hề Nguyệt, nhưng cô lại nhanh chóng vung cái roi màu tím ra, quất mạnh một cái, lập tức quấn lấy cái lưỡi dài như rắn của nó.
Con gấu đen đau đớn gào thét, vội vàng thu lưỡi lại nhưng đã muộn mất rồi. Cái lưỡi kia của nó đã từng bị thương nặng lại chịu thêm tổn thương lần nữa, nỗi đau đớn khôn cùng dường như khiến cả người nó phát điên.
Nhưng mà, lúc con gấu đen kia nhào qua lần nữa thì bóng dáng của Hề Nguyệt lại hóa thành tàn ảnh, biến mất trước mắt nó.
Mỗi khi con gấu đen này mất kiên nhẫn tấn công người khác, Hề Nguyệt lại kịp thời dừng bước, thu hút sự chú ý của nó.
Trong phòng quan sát, có người nuốt nước bọt nói: "Ta nhớ con gấu đen này có điểm yếu là hành động hơi chậm, nhưng mỗi đòn tấn công của nó đều mang theo thuộc tính lôi điện, diện tích che phủ vô cùng lớn, chỉ cần chạm vào một chút là tan xác thành mây khói!"