Từ tốc độ bay có thể cảm nhận được sự tức giận và hung dữ của đàn ong này. Hột Khê vừa nhìn đã nhận ra người kêu cứu mạng này là Vương Hải - đồng đội cùng nhóm với mình. Mà bầy ong đuổi theo gã chính là ong độc.
Ong độc chỉ là ma thú cấp một, nếu như bị một con đốt thì chẳng hề hấn gì đối với các võ giả. Nhưng nếu như hàng ngàn, hàng vạn con ong độc cùng tấn công, vậy thì còn đáng sợ hơn cả thú cấp sáu. Nếu như bị đàn ong độc này tấn công, chỉ cần trong một lát, một võ giả Kim Đan Kỳ sẽ phải bỏ mạng.
Vương Hải sợ hãi vận linh lực, nhanh chóng chạy về phía trước. Vừa nhìn thấy Hột Khê, mắt gã sáng lên, đột ngột chuyển hướng chạy về phía Hột Khê: "Hề Nguyệt, cứu ta với! Mau cứu ta với!"
Hột Khê nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Vương Hải, vẻ mặt như cười như không. Mặc dù gã Vương Hải này không ngừng kêu cứu mạng, nhưng mặt lại không hề tuyệt vọng và hoảng sợ, đôi mắt gã còn nhìn ngang liếc dọc, hiển nhiên là có ý định xấu xa gì đó.