Nhìn những thiếu nam thiếu nữ xung quanh mặc những bộ quần áo lụa là, mặt mũi đẹp đẽ, vừa nhìn đã thấy những người này không giàu sang cũng quý phái, xuất thân bất phàm, thậm chí trong đó còn có mấy cao thủ Kim Đan Kỳ sơ kỳ. Thế mà hiện giờ, những người này lại vây quanh gã, nịnh bợ gã, khiến gã trong chớp mắt giống như mặt trăng được bao quanh bởi muôn ngàn vì sao. Loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt!
Trần Kiến Thành đằng hắng một tiếng, kiềm chế sự kích động trong lòng xuống, ra vẻ không chút để ý xua tay với mọi người nói: "Mọi người quá khen rồi, tại hạ xấu hổ không dám nhận lời khen của mọi người. Có điều, từ nhỏ tại hạ đã có thiên phú đối với phương diện y thuật, vốn tưởng rằng có thể lấy được điểm tuyệt đối, thật không ngờ rằng vẫn sai một câu, hổ thẹn, hổ thẹn!"
Gã vừa dứt lời, đám người càng trở nên kích động, những người vây quanh gã chỉ ước gì có thể thổi phồng gã lên trời.