"Thái Du ca ca, muội lớn ngần này tuổi rồi mà chưa từng chịu tủi nhục như vậy luôn đấy, huống chi là sư tỷ… Huynh nói xem tên khốn đó có đáng ghét hay không chứ?"
Bàn tay buông thõng bên người của Thái Du đã nắm chặt, giọng nói của hắn lạnh lẽo như tuyết rơi: "Đâu chỉ đáng ghét, quả thực đáng chết!"
Lục Chỉ Hi lại lắc đầu, không đồng ý: "Tuyết Linh, đừng nói bậy. Hề công tử chỉ làm việc mà hắn cho là đúng. Ít nhất nhìn bề ngoài, hành vi của hắn không có bất cứ điểm gì sai."
Nói đoạn, ánh mắt cô ta dừng trên người Thái Du, cô đơn nhẹ giọng nói: "Thái Du, huynh đừng nghe Tuyết Linh nói bậy, đều là hiểu lầm thôi, có lẽ khả năng của ta thực sự không bằng người ta. Được rồi, danh sách này không có vấn đề gì, cứ làm như vậy đi. Bây giờ cần ta báo cáo với các trưởng lão sao?"