Cậu bé áo xanh nhìn bóng dáng hai người đi xa, sau khi chăm chú quan sát một lúc lâu mới xoay người bước vào căn phòng nhỏ.
Trong phòng nhỏ, ông lão phụ trách kiểm tra linh căn ban nãy ngẩng đầu, cặp mắt vốn uể oải giờ lại lấp lánh như ánh sao, "Sao rồi? Những người đó có nghi ngờ không?"
Cậu bé áo xanh suy nghĩ một lát mới trả lời: "Chắc là không đâu, xem ra bọn họ và tên nhóc Đồng Băng kia chỉ vừa mới quen, cũng không có quan hệ thân thiết lắm. Hỏi một câu chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa mà thôi. Nhưng ngược lại, không biết người tên Vệ Thành Uyên kia có lai lịch thế nào, dù sao trông có vẻ hắn không đơn giản."
Ông lão lắc đầu nói: "Không cần để ý đến hắn, chỉ cần bọn họ không nghi ngờ là được rồi. Trước tiên ngươi đưa những người trong phòng về đi đã."
Nói đoạn, khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên, gương mặt hằn lên những nếp nhăn sâu vì nụ cười đó, "Xem ra năm nay thu hoạch không tệ lắm, đây đã là người thứ ba rồi. Bây giờ hẳn là bên trên hài lòng rồi nhỉ?"