Thấy đám người Đồng Băng nghênh ngang rời đi, Hồ Minh Huy tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Cha, chẳng lẽ cứ để thằng khốn Đồng Băng đó được lợi như vậy sao? Còn cả tên nhãi ẻo lả kia nữa. Mối thù bọn chúng đánh con, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua à?"
Hồ quản sự trừng gã một cái, cảm giác chỉ hận rèn sắt không thành thép. Ông ta cười chế giễu: "Con vội cái gì chứ? Trước tiên chưa cần biết bọn chúng có linh căn tư chất thế nào, có thể tham gia vòng thi thứ nhất hay không, cho dù có qua được cửa kiểm nghiệm linh căn này thì hai tên nhóc Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi đòi tham gia cuộc thi tuyển sinh đó chẳng phải là rõ ràng muốn chết sao?"
Hồ Minh Huy sửng sốt, sau đó hưng phấn hỏi: "Cha, ý cha là cho người gian lận trong kỳ thi sao?"