Đồng Băng tuyệt vọng hai mắt nhắm nghiền, cơ thể run lẩy bẩy, trong miệng thì thào gọi: "Chú..."
"Leng keng." Tiếng vang đó là tiếng phi kiếm rơi xuống đất.
Cơn đau đớn như dự định không truyền đến, Đồng Băng mở mắt ra đã thấy thiếu niên kia lùi xa khỏi người mình, hung tợn trừng mắt với đám người chung quanh.
"Kẻ nào, mẹ kiếp, ai dám nhúng tay cản trở việc của bản thiếu gia, có gan đứng ra cho ta."
Bạch Hổ bước từng bước từ bậc thang Vọng Nguyệt lâu xuống, khoanh hai tay lại, như cười như không: "Là ta, ông nội ngươi đây."
Thiếu niên kia khẽ giật mình, rõ ràng gương mặt Bạch Hổ rất xa lạ, gã không biết là ai. Ngay sau đó, một tên thuộc hạ bên cạnh gã tiến lên một bước, nói nhỏ vào tai thiếu niên kia vài câu.