Nam Cung Dục khẽ nhếch miệng, ôm cô vào lòng rồi mới cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Nói thẳng ra ngọc giản dịch chuyển tức thời chỉ là một ứng dụng của trận pháp. Có điều trận pháp này tương đối kỳ diệu, một khi đã kích hoạt thì không dễ ngắt ngang. Thế nhưng thay đổi không gian đến thì vẫn làm được."
"Thay đổi không gian đến?"
Nam Cung Dục gật đầu, khóe miệng mỉm cười nhưng trên mặt lại ngập tràn sát ý lạnh như băng, "Bây giờ khắp người Phụng Vân Cảnh toàn là vết thương, cả người ngập mùi máu tanh. Nàng nói xem, nếu hắn rơi vào rừng rậm ma thú với bộ dạng này thì sẽ có kết cục gì?"
"Rừng rậm ma thú?" Đầu tiên Hột Khê hơi sửng sốt, sau đó lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng.
Không chỉ vì cả người Phụng Vân Cảnh toàn là vết thương đâu nhỉ? Còn cả da thịt khắp cơ thể hắn bị nướng cháy sém nữa chứ, phải rồi, nhất định hắn sẽ trở thành món mồi ngon cho các ma thú tranh cướp.