Luồng điện giật mạnh mẽ làm đầu óc hắn trống rỗng, cuối cùng mất đi ý thức, cả người lộn nhào ngã xuống bên dưới.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Trình trưởng lão hạ pháp bảo đỡ lấy hắn, còn cho hắn uống một viên đan dược. Nhờ đó, cơ thể cháy đen của Phụng Vân Cảnh run lên, cuối cùng hắn lại tỉnh táo mở mắt ra được.
Hắn há miệng thở dốc, giọng nói khàn khàn, cặp mắt run rẩy sợ hãi, "Vì… Vì sao… Cháu… Cháu lại hoàn toàn không đỡ được… quả cầu sấm sét của hắn."
Sắc mặt Trình trưởng lão cũng trở nên nặng nề, lão ta oán hận nói: "Chắc chắn hắn đang nắm giữ pháp bảo gì đó rất lợi hại. Ta thấy thanh kiếm trong tay hắn như toát ra loại hơi thở như rồng cuốn vậy, chắc hẳn là một pháp bảo cực tốt. Xem ra Nam Cung Dục muốn giết chúng ta, chúng ta phải bắt tay hợp tác thì mới có thể thoát được. Hừ, chờ ta sống sót, nhất định sẽ khiến hắn phải nếm mùi đau khổ."