Từ trước tới giờ Phụng Vân Cảnh vẫn luôn cảm thấy tu vi và khả năng thiên phú của mình và Nam Cung Dục đều là kẻ tám lạng người nửa cân. Cho dù Phụng Thiên Bá có nhắc nhở hắn rằng Nam Cung Dục rất mạnh không dễ dây vào chút nào, trước giờ hắn cũng chưa từng để ý.
Thế nhưng Nam Cung Dục của hôm nay lại làm nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn dấy lên một loại cảm giác hoảng sợ khủng khiếp.
"Nam Cung Dục, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trở mặt với nhà họ Phụng sao?" Miệng thì nói rất khí thế nhưng cơ thể Phụng Vân Cảnh lại vội vàng lùi lại phía sau, chui vào trong phi thuyền.
Đến lúc đứng cạnh Trình trưởng lão và chắc chắn rằng bên cạnh mình là cao thủ Nguyên Anh kỳ, Nam Cung Dục có mạnh hơn nữa cũng không làm được gì, Phụng Vân Cảnh mới nhẹ nhàng thở hắt ra.