Nói rồi, ông ta không nhịn được van xin tha thứ: "Xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi chỉ làm việc cho người ta, chuyện… Chuyện này không liên quan đến chúng tôi. Mọi thủ đoạn đều do Lê Chấn Vũ nghĩ ra, linh sủng của cậu cũng do gã bắt đến. Còn có… Còn có trưởng lão của hiệp hội thầy thuốc cũng do gã liên lạc. Những chuyện khác chúng tôi đều không hề hay biết gì cả!"
Ánh mắt Hột Khê tối sầm, chậm rãi gằn bốn chữ: "Học viện thần y!"
Thanh Loan bước đến bẩm: "Tiểu thư, thuộc hạ biết học viện thần y nằm ở chỗ nào. Bây giờ chúng ta nhanh chân lên, có lẽ còn đến kịp."
Hột Khê gật đầu, nhìn sang Nam Cung Dục. Nam Cung Dục cười khẽ, giơ tay xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: "Đi đi, ta sẽ ở lại dọn dẹp tàn cuộc."
Hột Khê cảm thấy tim mình ấm áp, tâm trạng vốn hoảng loạn thoáng cái đã an bình trở lại nhờ sự bao dung vô bờ và nụ cười cưng chiều của hắn.