Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi là phái Vân Lam của ông ta đã phải nhận thất bại vào phút chót.
Phàn Quảng Tuyên thở dài một hồi rồi mới nhìn sang Lê Chấn Vũ ngồi bên dưới nói: "Lần này, quả thực may mà Lê trưởng lão biết nắm bắt thời cơ, vào lúc chúng ta bắt được mấy con súc sinh kia đã lập tức liên hệ Trình trưởng lão. Nếu không, chẳng những ta không thể lập được công trạng lớn như vậy mà còn phải chuốc lấy tổn thất lớn rồi."
Lúc này sắc mặt Lê Chấn Vũ ngồi đầu hàng bên dưới vẫn còn trắng bệch, lồng ngực gã quấn một lớp băng dày, cố định lại bằng nẹp gỗ. Mỗi lời nói mỗi động tác của gã đều bị cơn đau đớn thấu xương từ lồng ngực ập tới hành hạ.