Nam Cung Dục nhìn thấy Hột Khê nhíu chặt mày và sự lo lắng ẩn hiện trong ánh mắt cô thì không nhịn được tiến lên một bước, ôm cô vào lòng an ủi: "Khê Nhi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Cho dù người kia muốn làm gì, ta cũng sẽ không để nàng chịu tổn thương đâu."
Hột Khê ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiểu Trì bên cạnh rồi lại chuyển dời ánh mắt nhìn lên Nam Cung Dục, cô khẽ khàng hỏi: "Nam Cung Dục, huynh nói xem liệu mục đích của người đó có phải là mẹ ta không?"
Mặc dù còn chưa nhìn thấy mặt người đàn ông áo đỏ đó nhưng trong lòng Hột Khê lại luôn có nỗi bất an khó hiểu.
Sau khi cô nghe sư phụ kể chuyện của An Lăng Nguyệt, cô vẫn luôn lo lắng có một ngày nào đó đám người tìm kiếm An Lăng Nguyệt sẽ tìm đến cô và Tiểu Trì. Cho nên bây giờ vừa nghe thấy tin tức của người đàn ông áo đỏ này, trong lòng cô loáng thoáng cảm thấy người này đến vì An Lăng Nguyệt.