Thế nhưng bề ngoài của người đàn ông áo đỏ trước mặt này lại chẳng thua kém gì Nam Cung Dục. Thậm chí khí thế hắn vô tình tỏa ra dường như còn khiến người khác rùng mình, khiến người khác sợ hãi hơn cả Nam Cung Dục.
Người đàn ông áo đỏ đi ra khỏi phủ Nạp Lan, ánh mắt thản nhiên dừng trên người Phụng Vân Cảnh và Trịnh Đường chủ.
Lúc này, cả người Phụng Vân Cảnh và Trịnh Đường chủ đều cứng đờ, mồ hôi trên trán chảy ra ròng ròng.
Người đàn ông đó lại khẽ mỉm cười, y vươn ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng viết ra một chữ trên bờ môi y.
Nụ cười đó thật sự còn lóa mắt hơn cả trăm hoa đua nở. Nhưng Phụng Vân Cảnh và Trịnh Đường chủ nhìn vào lại như thấy ác quỷ dưới địa ngục, làm hai đầu gối bọn họ bủn rủn như sắp nhũn ra.
Cuối cùng hai người không chịu nổi áp lực, quỳ rạp xuống đất!
Thuật cấm ngôn! Thuật cấm ngôn!