"Vừa rồi ta nói rồi đấy thôi, là do ả tiện nhân kia!" Chu Tước đột nhiên điên cuồng hét lên như phát điên, "Là ả tiện nhân đó hại ta ngày ngày bị nhốt ở một nơi quỷ quái như ngục Phong Linh, sống không được mà chết cũng không xong! Ta hận không thể lột da, róc gân, ăn tươi nuốt sống ả! Con tiện nhân đó xúi giục chủ nhân đối xử với ta như vậy, ả nhất định sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Chu Tước đã chạy trốn khỏi phủ Minh vương hơn mười ngày, nhưng đến giờ hễ cứ nhớ lại những ngày tháng trong ngục Phong Linh là ả lại cảm thấy như rơi xuống địa ngục sâu tăm tối.
Mỗi ngày trôi qua trong ngục Phong Linh với ả là một ngày cực kỳ giày vò. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên mặt nước, ả chỉ hận không thể băm vằm Hột Khê ra thành nghìn mảnh.