Sắc mặt Phụng Vân Cảnh trở nên vô cùng khó coi, hắn nghiến răng nói: "Hừ! Minh vương gì chứ, chẳng qua chỉ là tên nhãi mới hai mươi tuổi đầu thôi! Nếu không phải cha ta và các trưởng lão đều không cho nhà họ Phụng nảy sinh xung đột cùng với phủ Minh vương thì Nam Cung Dục có thể khống chế thành Yên Kinh hay sao?"
Người đàn ông trung niên kia thấy hắn cao giọng, linh lực và sát khí quanh người cuộn trào mãnh liệt, khiến cho đội Thiết Kỳ Lân cách đó không xa chú ý.
Ông ta vội vàng vươn tay giữ chặt Phụng Vân Cảnh, khẽ giọng khuyên nhủ: "Thiếu chủ bớt giận, suy cho cùng Nam Cung Dục cũng chỉ là một võ giả cao cấp không quyền không thế mà thôi. Hắn có thể xưng vương xưng bá ở cái nước Kim Lăng cỏn con này nhờ chút năng lực tép riu đó, nhưng so với nhà họ Phụng của chúng ta thì chút năng lực này của hắn có là gì."
Lời nói của người đàn ông trung niên khiến cho sắc mặt của Phụng Vân Cảnh tốt hơn nhiều, linh lực quanh thân cũng bình ổn lại.