Lê Tông Minh nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi, ngay sau đó ông ta vận linh lực toàn thân, tỏa ra sát ý ngàn trập, đột nhiên phóng áp lực linh lực của võ giả Kim Đan kỳ ra.
Thế nhưng toàn bộ người ở đây, bao gồm cả đám linh sủng đều không có cảm giác gì. Thậm chí Bạch Hổ còn cười tủm tỉm nói: "Xem ra nhà họ Lê nghèo mạt hạng, nợ có chút tinh thạch thế này cũng không lấy ra trả nổi. Đản Đản, ngươi nói xem nếu như bọn chúng không có tiền thì làm sao bây giờ đây? Vậy chẳng phải chúng ta phải chịu thiệt lớn sao?"
Đản Đản lập tức nắm móng vuốt nhỏ, không chút do dự đáp: "Chuyện này mà cũng cần hỏi sao, không có tiền thì đương nhiên phải lấy đồ để trả rồi. Các đồng chí, xông lên! Chúng ta phải quét sạch tất cả bảo bối trong nhà này, không được để sót một vật nào!"
Dứt lời, nó cũng không chờ mọi người kịp phải ứng lại, thì thân mình hồng phấn của nó đã xông lên giống như một quả đạn pháo.