Đôi mắt màu tím trong veo đối diện với đôi mắt sáng như sao trời, âm u lạnh thấu xương mang nụ cười hờ của Nam Cung Dục.
Nam Cung Dục cười lạnh nói: "Ta nhớ rõ đã cảnh cáo đệ, nếu như đệ còn dám lại ôm ấp Hột Khê…"
Nam Cung Dục còn chưa nói hết câu thì đột nhiên Tiểu Trì vẫn luôn im thin thít khi đối mặt với Nam Cung Dục lại bất thình lình mở miệng: "Huynh… Huynh còn chưa phải… là anh rể!"
Động tác của Nam Cung Dục khựng lại, hắn hơi nheo mắt lại, trên người tỏa ra hơi thở đầy nguy hiểm.
Tiểu Trì tiếp tục nói mà chẳng hề sợ sệt: "Huynh còn chưa phải… anh rể… chưa gả… huynh không thể… quản đệ…"
"Phụt!" Hột Khê phun toàn bộ trà trong miệng lên trên bàn cờ, sau đó cô nhận lấy khăn lụa Thanh Loan đưa cho mình, vừa lau miệng vừa cười không ngớt.
Thanh Loan cũng nén cười, vội vàng lau dọn sạch sẽ bàn cờ đã ướt nhẹp.
Sắc mặt của Nam Cung Dục sa sầm, vẻ âm trầm, u ám trên mặt còn hơn đêm đen, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn thả Tiểu Trì xuống.