Nam Cung Dục cúi xuống nhìn cô rồi nhoẻn cười vừa dịu dàng mà lại ranh mãnh: "Cả mấy món điểm tâm mà cô nhóc của nàng nói nữa, mỗi thứ ta đều muốn ăn một phần. Ừ, tạm thời nhiêu đấy thôi."
Nói xong, còn không đợi Hột Khê đáp lời, hắn đã xoay người bước lên xe ngựa, để lại một mình Hột Khê lẻ bóng trước cổng biệt viện nghiến răng nghiến lợi!
Tạm thời mà nhiều như vậy! Tên khốn này tưởng hắn là ai chứ!
…
Điều khiến Hột Khê buồn bực chính là Minh Vương đại nhân đúng là nhất ngôn cửu đỉnh*, hoàn toàn không chút khoan dung độ lượng.
* Xuất phát từ một điển cố của Trung Quốc, nghĩa là một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi. Đỉnh ngày xưa là một thứ khá nặng, người có sức mạnh nâng được 1 đỉnh đã được gọi là lực sĩ.
Từ sau ngày hôm ấy, Nam Cung Dục cứ dăm ba bữa là lại đến tiểu viện của cô dùng cơm, gọi mĩ miều là: Lĩnh thù lao trước.