Ngón trỏ của Hạ Kỳ gõ trên mặt bàn: "Cậu không hỏi vợ của tớ là ai hả?"
"Ngoài cháu gái của tớ còn ai vào đây nữa?"
Đáp án này rất dễ đoán.
Vị trí vợ của Hạ Kỳ chỉ có Tiểu Miêu Miêu mới có thể ngồi.
"Lúc tớ kết hôn cậu có về không?"
"Tớ sẽ tranh thủ xin nghỉ phép."
Giọng nói vừa nói ra, không khí hai bên càng lúc càng yên tĩnh.
Đồng hồ trên bàn tích tắc ngân vang.
Một hồi!
Hai hồi!
Ba hồi!
…
Môi Hạ Kỳ khẽ mấp máy, giọng nói gợi cảm tràn qua môi.
"Phong Tử, chuyển về đi!"
Miêu Kỳ Phong dập tắt điếu thuốc lá trên tay vào gạt tàn, giọng nói trở nên khàn khàn vì được năm tháng tôi luyện.
"Hạ Kỳ, cậu cũng biết mà, nếu như chưa tìm được Hạ Lâm thì tớ sẽ không trở về, giống như chuyện cậu không thể cưới ai ngoài Tiểu Miêu Miêu vậy."
Trong lòng Hạ Kỳ khẽ rung động, anh hỏi: "Từ khi nào bắt đầu?"
Từ lúc nào mà có tình cảm sâu đậm như vậy với Hạ Lâm?