Thư ký Lý bưng hai tách trà đến, để trước mặt Hạ Kỳ và Đường Tông Thần.
Đường Tông Thần nhìn tách trà, ghét bỏ bĩu môi.
"Tôi muốn uống cà phê."
"Chỗ tôi chỉ có trà thôi."
Gương mặt Hạ Kỳ không chút cảm xúc, quan sát thật kỹ Đường Tông Thần, kỹ đến mức khiến anh ta cảm thấy sởn da gà.
Thật lâu sau, Hạ Kỳ mới cầm tách trà trước mặt lên vuốt ve, liếc nhìn Đường Tông Thần: "Sao rồi, uống cà phê một tháng còn chưa đủ à, muốn uống đến khi nhập viện luôn sao?"
Vì muốn phá tan nhà họ Đường và nhà họ Bạch mà Đường Tông Thần lâm vào trạng thái điên cuồng, làm việc bất kể ngày đêm tìm chứng cứ, trăm phương ngàn kế suy nghĩ làm sao mới lật đổ được hai nhà.
Hạ Kỳ từng thấy người vì nghĩ làm sao để chấn hưng dòng họ mà mất ăn mất ngủ, còn như Đường Tông Thần thì anh mới gặp lần đầu.
Đường Tông Thần không để ý đến sự châm chọc của Hạ Kỳ, anh ta cười cợt: "Tôi không muốn nhập viện, tôi còn phải sống thêm vài năm để tìm Bảo Bối của tôi."