Hôm sau.
Hạ Ý Hạo một tay đẩy hành lý, một tay nắm tay Lâm San ra khỏi sân bay.
Bị Hạ Ý Hạo lôi kéo như thế, Lâm San rất thẹn thùng, cô vùng ra mấy lần.
"Đừng có quậy."
Lâm San vừa động tay thì phía trước đã truyền đến tiếng quát nhẹ của Hạ Ý Hạo. Cô khẽ giật mình, lại nghe anh ta nói tiếp bằng giọng xoa dịu: "Trong sân bay nhiều người như thế, lỡ bị lạc là toi đấy."
Lâm San: "…"
Cô có phải con nít ba tuổi đâu.
Hơn nữa, nơi này là thành phố S, là thành phố cô sống mười tám năm. Cô có ngốc cũng không có khả năng lạc ở đây.
Có điều, thấy Hạ Ý Hạo khăng khăng, Lâm San cũng đi theo anh ta.
Nhưng khi nhìn thấy hai người đến đón ở ngoài sân bay, cô cảm thấy không ổn.
Tiểu Miêu Miêu hứng thú quan sát Hạ Ý Hạo và Lâm San nắm tay nhau bằng ánh mắt mờ ám, trêu chọc: "Anh hai, anh được lắm nha, ra nước ngoài một chuyến, lúc về nước đã nắm tay người ta rồi, nhanh ghê!"