Hạ Kỳ chỉ biết rằng, mỗi một tế bào trong người anh đều đang kêu gào muốn Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu, lần này mặc kệ em đau đớn đến thế nào, anh cũng sẽ không cho em cơ hội chạy thoát đâu."
Sức chịu đựng của anh đã tới giới hạn rồi.
Anh không muốn nhịn nữa! Có trời mới biết, mỗi đêm ôm cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của cô nhóc chìm vào giấc ngủ là sự giày vò với anh đến dường nào.
Mỗi đêm, sau khi cô nhóc ngủ, anh đều đi tắm nước lạnh, trái tim xao xuyến hồi lâu không bình tĩnh được.
Nhìn cái cằm bạnh ra của Hạ Kỳ, trong lòng Tiểu Miêu Miêu biết đêm nay mình sẽ phải trở thành người phụ nữ của Thất cách cách.
Cô sợ đau, nhưng cô còn sợ Thất cách cách đau lòng hơn.
Cô ôm chặt lấy cổ Hạ Kỳ bằng cánh tay trắng nõn, tựa đầu vào ngực anh: "Thất cách cách, em sẽ không trốn đâu."
Đêm nay, cả nhà hàng đã được Hạ Kỳ bao hết rồi, thậm chí là cả nhân viên phục vụ ở đây. Bây giờ chỉ còn lại anh và Tiểu Miêu Miêu.