"Ưm. . . Tường. . . Anh thật tuyệt. . ."
"Tuyết Nhi. . . Tuyết Nhi. . . Anh yêu em chết mất. . ."
"Tường. . . Ưm. . . Anh có thấy thỏa mãn không?"
"Thỏa mãn, Tuyết Nhi, em chuyển động đi. . ."
Bước chân của Hàn Di Quân như bị đóng băng lại. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta nhìn vào trong qua khe cửa. Quần áo ngổn ngang trải từ cửa phòng ngủ tới cạnh mép giường.
Mà mẹ cô ta thì đang ngồi trên người Lâm Chung Tường giống như một con rắn nước kiêu kỳ chuyển động lên lên xuống xuống.
Hai người trong cơn thác loạn nói ra những lời ân ái xao động lòng người.
…
Hàn Di Quân chỉ cảm thấy cảnh đó hơi hãi hùng khiếp vía. Cô ta thậm chí còn quên mất mình đã về phòng như thế nào, chỉ nhớ tim mình đập rất nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy. Cô ta không biết nên diễn tả thế nào về cảnh đó.