Lâm San đứng dưới bóng cây rất lâu. Ánh mắt cô ta cứ như không biết mệt mà nhìn nhằm chằm vào cửa kính của căng tin, còn chẳng hề chớp mắt lấy một lần.
Có lẽ là do những hành động của bọn họ thật sự quá ghê tởm, nên trong căng tin trống không, chỉ còn mỗi hai người đang ngồi trên bàn ăn làm những việc không biết xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều ra sức xua đuổi đám con gái quẩn quanh Tống Khải Minh. Chỉ cần họ đến gần một chút, cô ta sẽ đi chia rẽ.
Không phải vì điều gì khác, chỉ đơn giản là do Tống Khải Minh là luồng hơi ấm trong nỗi cô độc của cô ta.
Cô ta sợ Tống Khải Minh trao hơi ấm đó cho cô gái khác.
Nhưng mà hành động điên cuồng của cô ta đã đẩy cậu ta đi xa hơn, lúc này Lâm San cũng hiểu rõ một điều. Có lẽ Tống Khải Minh sẽ không bao giờ thích mình.
Không thích thì không thích, dù sao cô ta cũng mệt mỏi rồi, cô ta không còn thời gian để đuổi theo bước chân của cậu ta nữa.