Anh chàng kia tinh ý đoán được ẩn ý trong câu nói của Hạ Kỳ, vội vàng hỏi lại:
"Anh nói vậy là có ý gì?"
Vào lúc này, bà cụ bên cạnh anh ta bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Vừa rồi mẹ đi ra giữa đường để tìm con. Nhưng bỗng có một chiếc xe tải lao tới. Chính là cô bé này đã cứu mẹ."
Mặc dù giọng nói của mẹ anh ta rất bình tĩnh, thế nhưng Tần Vỹ không hề ngu ngốc, cũng biết được tình hình lúc đó chắc chắn rất căng thẳng.
Anh ta nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu với vẻ nghiêm túc: "Ơn sâu không lời nào cảm tạ hết, về sau nếu có chuyện gì cần đến tôi, xin cứ nói với tôi một tiếng."
Tần Vỹ rút một tấm danh thiếp từ ví da ra đưa cho Tiểu Miêu Miêu, sau đó đỡ mẹ mình đi.
Thấy mẹ của mình níu chặt vạt áo như là con nít, Tần Vỹ rất đau lòng.
Bà ấy sinh ra anh ta, nuôi anh ta khôn lớn, thế nhưng không kịp đợi anh ta báo hiếu thì đã bị chứng lẩn thẩn của người già. Thậm chí còn bởi vì sự sơ suất của anh ta mà suýt nữa đã làm hại mẹ gặp chuyện không may.