Giọng nói mềm mại chứa đầy sự tủi thân lọt vào tai Hạ Kỳ. Anh khẽ giật mình, sau đó định thần lại, cúi đầu xuống thì thấy cổ tay mảnh khảnh của cô nhóc đã bị anh nắm hiện ra vết đỏ ửng.
Hạ Kỳ vội vàng nới lỏng tay, đau lòng thổi lên tay cô nhóc: "Miêu Miêu còn đau không?"
Làn da của Tiểu Miêu Miêu non mịn bẩm sinh, chỉ cần nắm nhẹ là sẽ để lại dấu vết đáng sợ trên đó. Nhưng với Tiểu Miêu Miêu mà nói, ngoại trừ lúc đầu cảm thấy đau ra thì bây giờ đã hết đau rồi.
Nhưng thấy ánh mắt tự trách của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu không lên tiếng giải thích nữa, mà ra vẻ đáng thương giơ cổ tay tới trước mặt Hạ Kỳ: "Miêu Miêu sắp chết vì đau mất thôi."
Giọng nói nghẹn ngào của cô nhóc làm Hạ Kỳ càng thêm đau lòng: "Xin lỗi Miêu Miêu, là Thất cách cách không tốt, để Thất cách cách thổi cho em nhé."
Hạ Kỳ dịu dàng thổi vào chỗ có vết đỏ trên cổ tay cô nhóc, mùi bạc hà thơm ngát theo đôi môi mỏng phả ra.