Điền Mật chờ rất lâu mà không nhận được câu trả lời của Tiểu Miêu Miêu. Vừa ngoảnh đầu lại đã thấy Tiểu Miêu Miêu đang ngồi ngẩn người trên giường.
Điền Mật tiến lên phía trước, giơ tay lắc qua lắc lại ở trước mắt Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu!"
"Miêu Miêu, cậu sao vậy?"
Tiểu Miêu Miêu đờ đẫn lắc đầu. Cô nhìn sang bộ váy trong tay Điền Mật, nhẹ nhàng vuốt ve, lẩm bẩm: "Đây là chiếc váy Thất cách cách tặng cho tớ, nhưng bây giờ Thất cách cách không có ở đây, tớ mặc cho ai xem?"
"Cậu có thể mặc cho bọn tớ xem, mặc cho mọi người ngắm mà!"
Tiểu Miêu Miêu mất hứng lắc đầu: "Tớ không muốn mặc."
Điền Mật đã hết cách, đành nhìn về phía Đường Bảo Bối xin viện trợ.
Đường Bảo Bối cười nhận lấy bộ váy lộng lẫy, đi đến trước mặt Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, vừa rồi tớ nghe chú dì nói, tối nay là Thất cách cách về rồi. Chẳng lẽ cậu không muốn thật xinh đẹp đứng trước mặt anh ấy sao?"