Tiểu Miêu Miêu không hề để ý tới vẻ mặt hóa đá của ba người, tiếp tục nằm sấp giả vờ đáng thương trong lòng Hạ Kỳ, bàn tay đỡ lấy trán, yếu ớt nói: "Thất cách cách, em cứ nhìn thấy dì này là lại đau đầu, anh đuổi dì ấy đi được không?"
"Không được." Hạ Kỳ còn chưa lên tiếng, Catherine đã bước lên trước một bước rồi hét to. Cô nàng tức giận chỉ vào Tiểu Miêu Miêu: "Hạ Kỳ, anh không thể chỉ nghe lời nói từ một phía của Tiểu Miêu Miêu được, nó đang ngậm máu phun người."
Hiện giờ, Catherine đang vội vàng muốn vớt vát hình tượng của mình trước mặt Hạ Kỳ.
"Có dì ngậm máu phun người ấy." Đầu Tiểu Miêu Miêu đã không còn đau nữa, cô bé ngẩng đầu lên hung hăng đáp trả lại Catherine.
"Miêu Miêu."
Hạ Kỳ vốn định nói để cậu giải quyết chuyện này, kết quả bàn tay nhỏ của Tiểu Miêu Miêu bỗng đẩy mạnh ngực cậu, ánh mắt lạnh lùng liếc sang: "Im miệng."
Hạ Kỳ: "..."