"Xin lỗi cậu Hạ, đều là lỗi của tôi. Là ngày thường tôi quản lý các nhân viên quá lỏng lẻo. Sau này tôi nhất định sẽ siết chặt quản lý."
"Anh xin lỗi nó làm gì!" Nhân viên phục vụ thấy quản lý liên tục nhận lỗi, thì bất chấp cơn đau ở chân, đứng dậy đẩy Lý Đường ra: "Nó chỉ là một thằng ăn quỵt thôi."
Thấy cô ta đến giờ vẫn chưa nghĩ thông, Lý Đường thật sự muốn khóc vì sự ngu xuẩn của cô ta.
Ngón tay anh ta không hề nể nang chọc vào đầu nhân viên phục vụ: "Cô ngu hả? Cô có thấy ông chủ nào đến ăn quỵt ở nhà hàng của mình chưa?"
Hiện giờ anh ta rất muốn chọc thủng đầu người phụ nữ này. Bị cô ta làm ầm ĩ như vậy, bát cơm của anh ta đã có tám mươi phần trăm không giữ được rồi.
"Gì?" Nhân viên phục vụ sửng sốt: "Ông… ông chủ…"
Hạ Kỳ đã chẳng muốn xem hai vợ chồng họ tung hứng nữa, cậu tao nhã chìa hai ngón tay ra: "Cho cô hai sự lựa chọn. Một là cô biến. Hai là tôi đi, nhưng mà ngày mai nhà hàng này sẽ đóng cửa. Cô chọn đi!"