Câu hỏi của Tiểu Miêu Miêu khiến bước chân Hạ Kỳ hơi sững lại. Những món quà đó của cô bé à?
Cậu chỉ nhớ mình đã ném cho đạo diễn Dương rồi thôi. Còn bây giờ chúng ở đâu thì cậu không biết.
Nhìn vào đôi mắt đen láy, trong suốt như có thể nhìn thấy đáy của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ thản nhiên nói: "Quà của em anh để ở trường quay rồi. Lát nữa mình ăn xong rồi đi lấy."
"À."
Sự chú ý của Tiểu Miêu Miêu nhanh chóng bị những món ăn trên thực đơn thu hút.
Bàn tay trắng trẻo chỉ vào thực đơn: "Thất cách cách, em muốn ăn cái này, còn cả cái này, cái này, với cả một cái này…"
Ánh mắt của người phục vụ đứng bên di chuyển theo ngón tay của Tiểu Miêu Miêu. Khi số món Tiểu Miêu Miêu gọi càng lúc càng nhiều, ánh mắt của người phục vụ khi nhìn bọn họ cũng càng ngày càng thay đổi. Chỗ bọn họ là nhà hàng năm sao, một cậu thiếu niên và một cô bé gọi nhiều món như thế, lát nữa hai người họ có thể trả nổi tiền không? Xin đừng đến ăn quỵt nhé!