Sau khi ăn sáng xong, Ngọc Mạn Nhu đến gõ cửa phòng Hạ Kỳ.
Lúc đứng ngay trước cửa phòng cậu, cô vừa giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa thì lại rụt về. Thời điểm xấu hổ tối qua khiến cho Ngọc Mạn Nhu không biết nên đối mặt với con trai mình thế nào. Dù sao da mặt cô cũng không dày được như Hạ Lê Hân. Nhưng lúc Ngọc Mạn Nhu đang do dự, cửa phòng lại được mở ra.
Hạ Kỳ cũng không ngờ được Ngọc Mạn Nhu đang đứng ngay ngoài cửa phòng mình.
"Có chuyện gì ạ?"
"Khụ…"
Ngọc Mạn Nhu giả ho, muốn nói lại thôi.
Hạ Kỳ nghiêng người né ra: "Mẹ vào đi rồi nói!"
Vẻ mặt cậu hờ hững, không khác gì lúc bình thường. Nhìn thấy Hạ Kỳ phản ứng như thế, Ngọc Mạn Nhu cũng yên tâm hơn một chút.
Lúc bước vào phòng, cô vừa đi vừa nhìn quanh: "Tiểu Miêu Miêu đâu?"
Hạ Kỳ chỉ một cục phồng lên ngay giữa giường lớn, đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, giọng nói vô thức nhỏ lại: "Hôm qua chơi mệt quá nên bây giờ vẫn còn đang ngủ!"