"Vậy chúng ta không học chung hả?"
Ký ức của Tiểu Miêu Miêu vẫn còn dừng lại ở thời điểm đi học cùng Hạ Kỳ lúc trước.
"Không học cùng."
Hạ Kỳ vừa dứt lời, trong khóe mắt của Tiểu Miêu Miêu chỉ thấy nước mắt lấp lánh.
Hạ Kỳ vội vã nói: "Chỉ là không học cùng trường thôi. Nếu Miêu Miêu nhớ ôn ã thì có thể vào trong tòa nhà kia tìm anh."
"Thật chứ?"
Nước mắt của Tiểu Miêu Miêu ngừng lại, nghẹn ngào nói.
Hạ Kỳ nào dám nói không, liên tục gật đầu.
Lúc này Tiểu Miêu Miêu mới cố gắng kìm nén sự buồn bã trong lòng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn u ám như cũ.
Cô giáo đi tới, vừa dỗ vừa lừa kéo Tiểu Miêu Miêu vào lớp.
Tiểu Miêu Miêu vừa đi vừa quay đầu nhìn Hạ Kỳ, trong đôi mắt tràn ngập những cảm xúc lưu luyến, không nỡ, uất ức. Hạ Kỳ thấy thế cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đi học là quá trình mà ai cũng phải trải qua. Nếu Tiểu Miêu Miêu không thích thì Hạ Kỳ hoàn toàn có thể mời mấy giáo viên dạy kèm tại nhà.