(*) Anh có phải siêu nhân không?
Xe đỗ lại ngay trước bậc thềm ngoài nhà. Quản gia Vương bước xuống trước, rồi mở cửa ghế sau cho Hạ Kỳ, tay phải kéo cửa xe, tay trái vắt chéo sau lưng, hơi khom người, cung kính nói: "Cậu chủ."
Hạ Kỳ đang tựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm nay cậu đã phải dậy từ hơn 5 giờ sáng, buổi trưa thì xếp quần áo, cả ngày không chợp mắt, vừa lên xe, cơn buồn ngủ đã ập tới.
Nghe thấy tiếng gọi của quản gia Vương, Hạ Kỳ hơi hé mắt ra: "Tới rồi ạ?"
"Đã tới nơi rồi."
"Vâng." Hạ Kỳ bước một chân ra khỏi xe, đặt xuống dưới đất.
Chờ Hạ Kỳ xuống xe rồi, quản gia Vương mới vòng qua đầu xe, trở vào trong xe, lái rời đi. Xe vừa lái đi, ánh sáng lóa mắt lập tức biến mất.