Bây giờ Lý Tâm Duyệt chỉ cần vừa nghĩ tới bộ ngực mà cô ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đã dính nước bọt của Tiểu Miêu Miêu thì liền tức đến mức muốn giết người.
Tiểu Miêu Miêu cũng biết "sai". Cô tiện tay cầm một miếng vải ở trên mặt bàn lên định lau ngực cho Lý Tâm Duyệt: "Thím à, là lỗi của tôi, để tôi lau cho cô!"
Lý Tâm Duyệt kinh hoàng nhìn chiếc khăn trên tay Tiểu Miêu Miêu, che ngực nhanh chóng trốn ra sau: "Không cần, không cần lau đâu."
"Như vậy sao được? Tôi làm bẩn ngực của cô thì nhất định phải chịu trách nhiệm lau cho sạch."
Nói rồi, Tiểu Miêu Miêu cầm lấy chiếc khăn, không nói nhiều lời mà lau lên ngực Lý Tâm Duyệt.
"A a a a a!!!"
Nhất thời, tiếng hét như lợn bị chọc tiết của ai đó truyền ra từ tầng cao nhất.
Mọi người ở những tầng dưới của tòa nhà tập đoàn nghe thấy tiếng gào, không hẹn mà cùng ngước lên trên tầng cao nhất rồi bốn mắt nhìn nhau.