Cả ngày nay Tiểu Miêu Miêu cứ khang khác. Thỉnh thoảng lại cười ngây ngô. Khuôn mặt trắng hồng tựa hoa đào, cứ như mùa Xuân tới vậy.
Điền Mật và Đường Bảo Bối liếc nhìn nhau, hỏi: "Miêu Miêu, tối đó cậu bỏ nhà đi có phải là đã chịu kích động gì không?"
"Không có!" Tiểu Miêu Miêu không hiểu sao bọn họ lại hỏi vậy.
"Vậy thì lạ thật." Điền Mật nhíu mày suy tư.
Tiểu Miêu Miêu hỏi: "Lạ gì?"
Điền Mật lườm cô, tức giận nói: "Lạ ở chỗ sáng nay cậu ngồi đây, mặt mũi rạo rực thế này chứ sao."
Đường Bảo Bối nhìn dáng vẻ rơi vào lưới tình của Tiểu Miêu Miêu, trầm ngâm một hồi mới mở lời: "Tớ nghĩ Tiểu Miêu Miêu nhất định là vì người yêu đã về."
"Không phải."
Nghe Tiểu Miêu Miêu phủ nhận, cả hai đều kinh ngạc, ngay sau đó, lại nghe cô nhóc từ tốn nói: "Hôm nay Thất cách cách đã tỏ tình với tớ."
Nói xong, Tiểu Miêu Miêu xấu hổ vùi đầu vào khuỷu tay.
Điền Mật: "…"
Đường Bảo Bối: "…"