"Liễu Thanh đừng đọc?"
(*Cô bé nghe lầm, vì trong tiếng trung, câu trên đọc gần giống với thay lòng đổi dạ)
Trên năm đầu ngón tay của Tiểu Miêu Miêu, đều gắn một miếng bim bim hình chiếc nón lên, nhòn nhọn, giống như móng vuốt của ma quỷ.
Cô bé cố gắng nhớ lại những lời thoại tình yêu mà Liễu Thanh nói trong "Hoàn Châu Cách Cách", nghĩ thế nào cũng không ra "Liễu Thanh đừng đọc" là quái quỷ gì.
Tiểu Miêu Miêu trợn mắt với Miêu Kỳ Phong: "Chú đang nói chái quỷ chì thế?"
(*) Chú đang nói quái quỷ gì thế?
"…" Con nhóc này ngay cả mấy từ thịnh hành trên mạng cũng biết nói, theo kịp thời đại nhỉ!
Đối với Tiểu Miêu Miêu mà nói, thứ hấp dẫn cô bé nhất trên đời này chỉ có hai thứ, một là "ôn ã", hai là đồ ăn vặt của cô bé.
Còn về Miêu Kỳ Phong, đối với cô bé chỉ là nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Nói với cậu ta không được mấy câu, Tiểu Miêu Miêu lại đi ăn bim bim hình chiếc nón trên đầu ngón tay.
Miêu Kỳ Phong: "…"
Miêu Kỳ Phong không hiểu sao lại đột nhiên vui sướng, vắt chéo hai chân, nói ra mấy lời như muốn bị ăn đấm: "Cô vợ bé nhỏ của cậu không cần cậu nữa, bây giờ cậu có nên chạy ra sân thể dục vừa chạy mấy vòng vừa khóc không?"
Vừa nói, Miêu Kỳ Phong vừa tưởng tượng ra cảnh Hạ Kỳ chạy lòng vòng trên sân thể dục sau trường, vừa khóc vừa gào:
"Miêu Miêu, em đừng rời khỏi anh."
"Miêu Miêu, em đừng bỏ mặc anh mà."
"Miêu Miêu, anh biết sai rồi."
"Miêu Miêu, anh không thể không có em!"
"Hê hê." - Trong đầu Miêu Kỳ Phong nghĩ đến cảnh tượng kia, không nhịn được cười ngớ ngẩn thành tiếng.
"Ấu trĩ."
Hạ Kỳ liếc cậu ta một cái, rút khăn giấy lau miệng cho Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu cũng học dáng vẻ của Hạ Kỳ, trợn đôi mắt xinh đẹp lên trước, sau đó dùng giọng nói dẻo quẹo bảo: "Gà con."
"…" Miêu Kỳ Phong bị Tiểu Miêu Miêu và Hạ Kỳ châm chọc tức ói máu.
"Hai người có cần phải chồng tung vợ hứng như thế không hả?"
Có thể suy nghĩ đến trái tim bé bỏng của một kẻ FA như cậu ta được không?
Trong lớp bỗng nhiên có một cô bé hai tuổi đến, mọi người đều tò mò nhìn cô bé.
Những nam sinh bình thường vừa đến giờ giải lao liền chạy đi chơi bóng rổ cũng không ra ngoài nữa, những nữ sinh đi mua đồ ăn vặt cũng không đi mua nữa.
Cả đám túm tụm lại tám chuyện về Tiểu Miêu Miêu.
Bọn họ vô cùng tò mò về Tiểu Miêu Miêu, cũng muốn ghẹo cô bé giống như Miêu Kỳ Phong, nhưng sợ chiếc máy lạnh bên cạnh cô bé, nên không dám đi tới.
"Ban nãy tớ nghe thấy Miêu Kỳ Phong gọi Miêu Miêu là cháu gái, chẳng lẽ bọn họ là họ hàng sao?"
"Chắc thế, cậu không phát hiện hai bọn họ đều họ Miêu à?"
"Vậy tại sao Miêu Miêu không ngồi cùng với Miêu Kỳ Phong, mà lại ngồi cùng với Hạ Kỳ chứ?"
"…"
…
Thời gian nghỉ giải lao giữa giờ chỉ có mười phút, tiết học tiếp theo vẫn là của cô chủ nhiệm, tiếng chuông vào học reo lên, những bạn học đang túm tụm lại một chỗ bỗng giống như chuột nhắt nhanh chóng tản ra, trở về chỗ ngồi của mình, mở sách giáo khoa bày ra dáng vẻ đang ôn bài.
Miêu Kỳ Phong cũng vội vàng quay đầu lại, không nhìn cặp vợ chồng chọc tức người FA như cậu nữa.
Cậu ta xé một mảnh giấy từ cuốn vở của mình, cầm bút bi viết thoăn thoắt vài chữ, gấp thành mảnh nhỏ, vòng ra sau lưng đưa cho Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ lạnh lùng liếc mảnh giấy trong tay Kỳ Phong một cái, coi như không nhìn thấy.
Tiểu Miêu Miêu chép chép miệng, còn đang lưu luyến mùi vị bim bim hình chiếc nón ban nãy, lúc cô bé nhìn thấy mảnh giấy nhỏ màu trắng, đôi mắt đen láy lấp lánh: "Đây là chái chì?" (*Đây là cái gì?)
Hạ Kỳ rút một tờ khăn giấy lau dầu mỡ dính trên tay Tiểu Miêu Miêu, dửng dưng đáp: "Rác."
"Rác?" Tiểu Miêu Miêu nghiêng chiếc đầu nhỏ nhắn hỏi: "Có ăn được không?"
"Ăn vào sẽ tiêu chảy."
Miêu Kỳ Phong: "…"