Hạ Lê Hân không đoán được mục đích thật sự của ba mình. Nhưng đồng thời, anh cũng biết, Ngọc Mạn Nhu vẫn còn khúc mắc trong lòng về chuyện năm đó, không thể dễ dàng buông bỏ được. Một bên là ba sinh ra mình, một bên là vợ con của mình, Hạ Lê Hân bị kẹp ở giữa, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Hạ Kỳ tựa vào cửa khoang, mím môi nhìn Hạ Lê Hân, rồi lập tức dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, suy nghĩ bay xa.
Năm đó, Ngọc Mạn Nhu với Hạ Lê Hân yêu nhau, ông Hạ coi thường Ngọc Mạn Nhu chỉ là đứa mồ côi, bèn tự ý tìm một mối hôn sự cho Hạ Lê Hân. Phía bên kia là gia đình nhiều đời thân thiết với nhà họ Hạ, môn đăng hộ đối. Đồng thời, ông lại còn ngầm đe dọa Ngọc Mạn Nhu, khuyên cô rời bỏ Hạ Lê Hân.
Bởi vì bị ông Hạ phá rối, hai người họ đã nảy sinh rất nhiều hiểu lầm, sinh ra khoảng cách. Cuối cùng, chẳng rõ là vì nguyên cớ gì, khiến cho hai người hoàn toàn rời xa nhau, mỗi người một ngả, khiến nhiều năm thanh xuân cứ thế dang dở.