Nhà họ Hạ.
Sau khi nghe điện thoại của Hạ Kỳ xong, Tiểu Miêu Miêu ngồi trên ghế lúc thì phiền muộn thở dài thườn thượt, lúc lại ngơ ngác cười ngây ngô. Giọng của ôn ã thật ấm áp, hệt như một dòng nước suối trong mát chảy vào tim cô bé, dư vị ngọt ngào vô tận. Tiếc là ban ngày không gặp được ôn ã rồi.
Đương nhiên bây giờ Tiểu Miêu Miêu vẫn chưa biết là cô bé không chỉ không được gặp ôn ã của cô bé vào ban ngày, mà cả mấy ngày tới nữa.
Hạ Lâm vẫn đang chờ Tiểu Miêu Miêu đi lấy bánh quy, lúc quay ra nhìn phòng khách thấy Tiểu Miêu Miêu đang cười ngây ngô thì liền câm nín. Chẳng lẽ lúc con gái yêu đương, IQ đều bằng 0 sao? Hơn nữa, cô bé thấy chị dâu tương lai nhà mình cứ như thiểu năng ấy chứ.
Trong phòng bếp vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo va vào nhau loảng xoảng. Hạ Lâm đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài. Chờ ăn được cơm của Ngọc Mạn Nhu nấu, thà ăn chút bánh quy còn hơn.