Cả người Miêu Kỳ Phong khẽ run lên, bàn tay trên lưng của Hạ Lâm nắm chặt trong vô thức.
"Bà xã, sao em lại nói vậy?"
Ngón tay thon thả của Hạ Lâm vuốt ve say đắm những vết sẹo trên người anh, giọng nói mang chút nghẹn ngào, "Nếu không tại em, anh sẽ không bước vào quân ngũ, cũng không để lại sẹo khắp người thế này."
Khi còn bé, chỉ vì một câu nói của cô, mà Miêu Kỳ Phong phơi nắng khiến làn da trắng nõn thành màu lúa mạch.
Sau đó, cũng vì cô, Miêu Kỳ Phong lại cố gắng nỗ lực, báo danh trường quân đội, sau khi tốt nghiệp tiến vào cánh quân nguy hiểm nhất - binh chủng đặc công.
Cô biết rõ, tất cả sự cố gắng của Miêu Kỳ Phong, đều là vì muốn mình ngày càng xuất chúng, để có thể xứng đôi với cô.
Cô lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không động lòng.
Tình cảm lâu bền của Miêu Kỳ Phong khiến cô động lòng.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cả người anh đầy sẹo, Hạ Lâm thà anh không thích mình còn hơn.