Nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch không nhịn được mà dùng ngón tay vuốt ve lên cạnh điện thoại.
Rất muốn có thể lập tức xuất hiện ở bên cạnh cô, rất muốn ôm cô ngủ.
Thế nhưng chuyện ở nước Anh vẫn chưa xử lý xong, cho dù có nhớ đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể về nước vào lúc này.
Đè nén nỗi nhớ xuống, hắn lên tiếng hỏi lại: "Còn em thì nhìn thấy gì? Hả?"
"Nhìn thấy một Đại Bạch vừa ngầu vừa cao dáng người lại đẹp nha!" Ninh Hề Nhi dịu dàng nói, cô ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ánh mắt sáng ngời, nhìn qua thì có vẻ rất chân thành.
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh nói: "Anh cũng thấy vậy."
Phụt...
Mặt anh còn dày thêm chút nào nữa không! Kỷ Dạ Bạch!
Ninh Hề Nhi làm mặt quỷ với Kỷ Dạ Bạch, "Đồ không biết xấu hổ!"
"Hả, Ninh heo, em lại ngứa đòn có phải không?" Kỷ Dạ Bạch mân mê một chiếc bật lửa tinh xảo, không nhịn được nhướng mày, vẻ lưu manh trông càng cuốn hút hơn bình thường.