Miêu Miêu đáng thương nhìn cậu bé, "Mặc quần áo sẽ béo lên đó!"
Rốt cuộc Hàn Nại Sâm cũng hiểu được suy nghĩ của cô bé, chắc chắn cô bé nghĩ rằng không phải do bản thân mình béo, mà là do quần áo.
"Cậu mau khoác chăn lên!" Hàn Nại Sâm tức đến khó thở gào lên, "Kỷ Dạ Tinh cậu... thật xấu hổ mà!"
"Thâm Thâm à, sao mặt cậu đỏ vậy?"
Giọng nói ngọt ngào gần trong gang tấc.
Lông mi Hàn Nại Sâm run rẩy một cái, mở mắt ra, trước mắt là gương mặt béo tròn của Miêu Miêu.
Ánh mắt của cô bé trong sáng, cô bé bọc lấy chăn, ngây thơ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cậu bé.
Đối diện với ánh mắt của cô bé, Hàn Nại Sâm như con mèo bị đạp phải đuôi, thẹn quá thành giận, "Cậu mau về phòng ngủ đi!"
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, Miêu Miêu la lên một tiếng, vươn ngón tay trắng nõn chọt chọt cánh tay cậu bé, "Hôm nay tớ muốn ngủ chung với cậu."
Cô bé sợ sấm sét, đặc biệt là nghe thấy tiếng sấm khi ở một mình một phòng.