"Tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Ninh Hề Nhi nhướng mày, thờ ơ nói.
Cảnh Giai Kỳ liều mạng lắc bả vai cô, "Có phải cô biết anh ấy là ai không? Cô biết! Ninh Hề Nhi, có nói cho tôi biết! Rốt cuộc anh ấy là ai!"
Bình tĩnh cúp điện thoại của Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi bắt lấy cổ tay đang túm cô kia, bẻ ngược lại, chiêu này là Đại Bạch dạy cho cô để phòng thân, có thể dễ dàng khống chế kẻ địch.
Cảnh Giai Kỳ liên tục kêu đau, Ninh Hề Nhi hất chiếc cằm xinh đẹp của mình lên, vẻ mặt kiêu ngạo giống vầng trăng cô độc, cao quý kiêu hãnh như một nữ vương, "Đau không?"
"Buông ra!" Cảnh Giai Kỳ dùng hết sức vùng vẫy, nhưng Ninh Hề Nhi khéo léo dùng sức khiến Cảnh Giai Kỳ không thể tránh thoát.
Ninh Hề Nhi ngạo nghễ nhìn cô ta, đôi môi anh đào khẽ mở: "Nhìn đi, cô cũng biết đau, chẳng lẽ tôi không biết đau à? Nếu như tôi thật sự bị những lời vu oan giá họa của cô ảnh hưởng, nếu như tôi với Kỷ Dạ Bạch thật sự chia tay, cô gánh nổi trách nhiệm này không?"