Đôi môi anh đào của Ninh Hề Nhi khẽ mấp máy, cô sững sờ.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: "Đại Bạch, đừng đối xử với em tốt như thế..."
Em sợ có một ngày anh rời xa em, em sẽ không quen.
Dường như Kỷ Dạ Bạch đoán được suy nghĩ của Ninh Hề Nhi, vuốt ve mái tóc chưa khô, "Hề ngốc, anh hứa với em một điều có được không?"
"Hả?"
Ninh Hề Nhi chớp mắt, dường như cô cũng rất hiểu Kỷ Dạ Bạch.
Con người của Kỷ Dạ Bạch không dễ dàng hứa hẹn với ai bao giờ, nhưng một khi đã chịu hứa thì nhất định anh ấy sẽ đốc hết sức mà làm.
Kỷ Dạ Bạch ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: "Cả đời Kỷ Dạ Bạch này sẽ chỉ lấy một cô gái tên là Ninh Hề Nhi, anh đây, không phải em thì không lấy."
Gương mặt cô nhanh chóng nóng lên, phút chốc đã đỏ bừng.
Ninh Hề Nhi xấu hổ hỏi: "Anh đang nghiêm túc sao?"