Khi Kiều Nam nói ra câu này một cách đứt quãng khó khăn, thoáng chốc cả căn phòng trở nên im lặng, không ai nói thêm câu nào.
Kỷ Dạ Bạch nhìn Kiều Nam Thành với ánh mắt đầy ẩn ý, thoáng có vẻ ngạc nhiên.
Hai bàn tay Ninh Hề Nhi đan vào nhau, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Người phản ứng mạnh nhất có lẽ là Du Thiên Ca, sau khi cô bé nghe xong nhìn về phía Kiều Nam Thành, lại nhìn qua phía Ninh Hề Nhi, bỗng nhiên không nhịn được "òa" một tiếng, bắt đầu khóc.
Ninh Hề Nhi: "..."
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Kiều Nam Thành: "..."
Cô bé càng khóc càng hăng, khóc rất đau lòng, khiến cô y tá hoảng hốt tưởng xảy ra chuyện gì.
"Có chuyện gì vậy? Cơ thể bệnh nhân đột nhiên xảy ra vấn đề gì sao?"
"Không, không phải..." Du Thiên Ca vừa khóc vừa nấc: "Là do em đau lòng quá ạ."
Cô y tá bỗng không biết phải nói gì mất mấy giây, sau đó yên lặng đi ra ngoài, còn rất chu đáo đóng cửa phòng lại.