Hai chữ "ông chồng" thật sự đã dọa Giản Nghi Tuyết sợ hãi.
"Khụ khụ... Anh đừng có làm tôi sợ, Ngôn Dịch Thâm, không phải tôi đã nói rõ với anh hết rồi sao?" Cô đau đầu nói.
Ngôn Dịch Thâm cong môi cười: "Hãy tưởng tượng rằng giữa chúng ta đang có khoảng cách là một trăm bước, em vì sợ hãi mà không dám bước lên một bước, nhưng anh sẽ đi hết chín mươi chín bước rồi, còn dư lại mỗi một bước để cho em có thể suy nghĩ thật kĩ. Trước khi anh bước đến gần em, em đừng đẩy anh ra có được không?"
Đôi mắt sâu thẳm nhưng trong vắt kia lúc cười rộ lên thì khóe mắt sẽ luôn cong cong, hình dáng mí mắt cũng rất đẹp.
Đối diện với ánh mắt và những lời chân thành như thế, lời cự tuyệt đã đến bên môi Giản Nghi Tuyết, nhưng cô lại từ từ... nuốt xuống.
Hừm... Hội trưởng xấu xa quá yêu mình, phải làm sao bây giờ?
***
Trong bệnh viện.
Ninh Hề Nhi vội vàng chạy đến bệnh viện, thay bộ đồ khử trùng, đẩy cửa phòng bệnh Kiều Nam Thành ra.