Từ nhỏ đến lớn, Ngôn Dịch Thâm không quá mong mỏi phải có được thứ gì cả.
Tất cả những thứ mà gã có đều đến với gã một cách quá dễ dàng.
Cho đến khi Giản Nghi Tuyết xuất hiện.
Nếu như nói rằng sống đến bây giờ gã có "chấp niệm" gì, thì chấp niệm của gã chính là Giản Nghi Tuyết.
Bất thình lình một gương mặt đẹp trai phóng to hiện ra trước mắt mình khiến Giản Nghi Tuyết không biết phải làm sao.
Túm lấy vạt áo sơ mi màu trắng của chàng trai đang đè trên người cô, cô ấp úng nói: "Ngôn Dịch Thâm..."
"Hả?"
Ngôn Dịch Thâm rất thích nghe Giản Nghi Tuyết gọi tên mình, giọng nói của Giản Nghi Tuyết nghe rất hay, trong trẻo vui tai giống như nước suối chảy giữa chốn rừng sâu, mang theo sự trầm bổng dịu dàng đặc trưng của cô.