Đối mặt với nụ cười của lão, Ninh Hề Nhi chỉ cảm thấy chán ghét.
Cô chuyển tầm mắt nhìn qua Đổng Anh Lạc đang núp trong góc, cô ta cuộn tròn cả người lại, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt lẩm bẩm: "Đừng nhìn tôi... tôi không phải quái vật! Tôi là Hứa Lưu Ly, là con gái nhà họ Hứa, các người mau thả tôi ra!"
Ninh Hề Nhi bước lên phía trước, khẽ hất cằm, "Hứa Lưu Ly đã chết từ lâu rồi, cô chỉ là hàng thay thế thôi, nếu như cô không có gương mặt này thì ngay đến cả tư cách để trở thành một món hàng thay thế cô cũng chẳng có đâu."
Nghe được giọng nói của Ninh Hề Nhi, lý trí của Đổng Anh Lạc bỗng nhiên trở về, hai mắt cô ta đỏ bừng trợn trừng trừng nhìn Ninh Hề Nhi, "Là do cô! Tất cả đều do cô! Chính cô đã phá hủy cuộc đời tôi, Ninh Hề Nhi, sao cô có thể khốn nạn đến như vậy chứ? Tại sao cô không chịu buông tha cho tôi!"
Chát!